Vô Hạn Khủng Bố

Chương 5: Ngày Thứ Hai (Thượng)




Đến hoàng hôn Zero mới về tới công viên, lúc này chỉ còn một hai tiếng nữa là trời tối. Mọi người ngoài việc thỉnh thoảng uống một chút coca, ăn một chút thức ăn, phần lớn thời gian đều căng thẳng nhìn ngó bốn phía, đặc biệt là khi gần tới hoàng hôn, tâm lý mỗi người càng lúc càng khẩn trương.

Kỳ thật mọi người xem qua The Grudge đều biết, Quỷ Hồn trong bộ phim kinh dị này không sợ ánh mặt trời, bất luận là ban ngày hay ban đêm tùy lúc có thể chạy ra giết người, nhưng mọi người vẫn hi vọng có thể đứng ở chỗ sáng sủa. Đây là một loại tâm tính kỳ lạ, dù biết rằng Quỷ Hồn không sợ ánh mặt trời như nếu bản thân đứng giữa ánh dương quang, can đảm lập tức sẽ tăng lên nhiều.

Nhìn thấy Zero trở về, Trương Kiệt là người đầu tiên chạy tới, hắn cười đấm vào vai Zero một cái nói:
- Mẹ kiếp, ta còn tưởng tên tiểu tử nhà ngươi cuỗm vàng trốn mất rồi chứ? Ha ha ha, thế nào, bán được bao nhiêu tiền?

Zero nhàn nhạt cười không nói, chỉ lấy trong người ra mười tấm thẻ, hắn đưa một tấm thẻ màu vàng cho Trịnh Xá nói:
- Vàng tinh khiết, sau khi bán chuẩn bị cho mỗi người một thẻ, mật mã đều là 123456, trong thẻ này có...

Trịnh Xá nhận lấy tấm thẻ cười nói:
- Nói chuyện này làm gì? Việc ngươi làm chẳng lẽ ta còn không yên tâm sao? Số tiền này đủ để chúng ta sử dụng trong bảy ngày là được rồi, sống không mang đi được, chết cũng chẳng đưa theo được, cuối cùng cũng không thể đem chỗ tiền này về Chủ Thần không gian a, ha ha ha...

Nói chuyện xong, mười người cuối cùng cũng rời khỏi công viên đã dần dần âm trầm này. Tiếp đó, họ gọi ba chiếc taxi, đi tới khách sạn năm sao xa hoa nhất thành phố. Mặc dù chi phí tại Nhật thật sự rất cao nhưng hai rubic bằng vàng, hơn nữa phẩm chất mười phần tinh khết, số tiền này cũng đủ để cung cấp cho mười người hưởng thụ trong bảy ngày.

Lúc lên xe, ba cô gái ngồi một chiếc, ba gã sinh viên đại học ngồi một chiếc, còn Trịnh Xá, Trương Kiệt, Zero, Tề Đằng Nhất bốn người cùng ngồi một chiếc.

Sao khi lên xe, Zero lấy ra mấy tấm bản đồ đưa cho Trịnh Xá nói:
- Bản đồ nội thành, bản đồ khách sạn du lịch, bản đồ giao thông, bản đồ tham quan du lịch...

Trịnh Xá cũng không khách khí, nhận lấy bản đồ rồi cùng hai người Trương Kiệt, Tề Đằng Nhất xem xét, Zero ngồi ở ghế trước vẫn thản nhiên như cũ nói:
- Ta chọn khách sạn Dương Quang, bốn phía xung quanh là đường, giao thông cực kỳ tiện lợi, vô luận là từ chỗ nào chúng ta cũng có thể thuận lợi bỏ trốn, đương nhiên là nếu cảm giác được nguy hiểm...

Trịnh Xá vừa nhìn bản đồ vừa nói:
- Loại khách sạn này đúng là thích hợp nhất với tình trạng của chúng ta hiện tại, nơi bốn phía xung quanh địa hình phức tạp là đáng sợ nhất, nếu như bị tập kích rất có thể đến cả đường trốn cũng không có... Chỗ đó có đường bao quanh, cũng thích hợp để chúng ta lái xe rời đi, được rồi, chuyện mua súng lục không có vấn đề gì chứ?

Zero nói:
- Không có vấn đề gì, nhưng ngày mai phải tới sớm lấy hàng... Trịnh Xá, linh loại đạt thật sự có thể tấn công được “mấy thứ kia” không? Trước khi nó tấn công chúng ta không?

Trịnh Xá cười khổ nói:
- Không biết, lúc đó ta chỉ cảm giác được nguy hiểm, phi thường nguy hiểm, cho nên mới mất lý trí. Kỳ thật lúc ấy ta cảm nhận được một loại dự cảm tử vong, phảng phất như sẽ bị giết bất cứ lúc nào. A a, kỳ thật là ta sợ chết, càng là người sợ chết thì khi cảm giác được tử vong lại càng dễ nổi điên.

- Thật vậy sao? Đến cả ngươi cũng sẽ chết....

Bốn người trong xe nhất thời đều yên lặng, chỉ có tiếng Trịnh Xá lẩm nhẩm bản đồ mơ hồ truyền tới, không biết qua bao lâu, ba chiếc taxi đã tới bên ngoài khách sạn Dương Quang.

Không thể không nói, Zero làm việc thật sự phi thường đáng tin, trong hơn nửa ngày, ngoài việc đem bán vàng còn thông qua hắc đạo chế tạo một tấm thẻ chứng minh giả, nếu không sợ rằng mọi người chẳng có cách nào tiến vào khách sạn được.

Theo tình tiết trong phim lúc này tựa hồ đã gần mùa du lịch, phần lớn phòng đã có người thuê, mấy phòng còn trống thì lại không cùng tầng, chỉ có một phòng tổng thống là mọi người có thể cùng ở được.

Triệu Anh Không lập tức nói:
- Ta không muốn ở cùng người khác, để ta một mình ở tầng dưới, phải có máy tính cá nhân.

Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn về phía nàng, Trịnh Xá lập tức nói:
- Mọi người chúng ta ở cùng một chỗ không tốt sao? Như vậy có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Triệu Anh Không bỏ sách xuống lạnh lùng nói:
- Ta không muốn ở cùng chỗ với mấy cục nợ. Ta cảm thấy người lúc trước nói rất chính xác, ba tập phim The Grudge ta cũng đã xem qua, loại nguyền rủa này không phải nhiều người là có thể chống cự được, so với việc bị liên lụy khi các ngươi bị chú oán giết chết, không bằng ở một mình càng dễ chạy một chút.

Trịnh Xá thở dài không nói nữa, thương lượng một chút với những người còn lại, quyết định cuối cùng không ngờ là phần lớn đều hy vọng có thể chia ra vài người một tổ mà không phải tất cả ở trong một phòng lớn, như vậy vừa có thể hỗ trợ lẫn nhau mà cũng sẽ không bị liên lụy quá nhiều khi chú oán giết tới.

Ba cô gái tự nhiên là chia thành một tổ, vì Triệu Anh Không cường hành yêu cầu phải được ở một mình nên Chiêm Lam cũng không còn cách nào khác là ở cùng với nữ tử xinh đẹp Minh Yên Vi, bảy người còn lại chỉ có thể rút thăm chia thành hai tổ, Trịnh Xá, Tề Đằng Nhất, Lục Nhân Giáp ba người một tổ, Zero, Trương Kiệt, Tiêu Binh Ức, Thuân Chúng Đình bốn người thành một tổ.

Như vậy, Zero chỉ có thể thuê bốn phòng, mà bốn phòng này đều ở khác tầng, Triệu Anh Không ở tầng mười một, Trịnh Xá, Tề Đằng Nhất, Lục Nhân Giáp ba người ở tầng mười hai, Zero, Trương Kiệt, Tiêu Binh Ức, Thuân Chúng Đình bốn người ở tầng mười bốn, hai cô gái Chiêm Lam Minh Yên Vi ở tầng mười sáu.

Một đêm bình tĩnh không có chuyện gì, trưa ngày hôm sau tất cả mọi người đều có vẻ ngái ngủ tập trung tại phòng Trịnh Xá. Thực sự ngoài hai người Triệu Anh Không và Zero ra, những người còn lại đều đến rạng sáng mới hoàn toàn ngủ, nửa đêm xung quanh tối đen, ngoại trừ sát thủ tâm lý kiên định, ai mà dám ngủ trong hoàn cảnh như vậy a.

- Tốt lắm, xem ra mọi người đều không việc gì, hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, chỉ cần kiên trì đến hết ngày thứ bảy là cúng ta có thể sống sót trở về Chủ Thần không gian.

Trịnh Xá xoa xoa hai tròng mắt thâm quầng, hắn vừa uống cà phê lon ướp lạnh vừa nói.

- Không việc gì? Chưa chắc đâu.
Triệu Anh Không bỏ sách xuống, nàng cười lạnh nói:
- Sáng sớm nay ta xâm nhập vào trang web cảnh sát thành phố phát hiện hai vụ án giết người. Đại khái khoảng rạng sáng nay, cảnh sát phát hiện được tại công viên cách chỗ chúng ta không xa hai thi thể, nội tạng trong một thi thể hoàn toàn biến mất, khuôn mặt bị vặn vẹo đến cực độ, người còn lại bị dây điện xuyên qua bụng, nhưng điều kỳ quái là trên đường dây điện hoàn toàn không có hư hỏng gì. Cảnh sát thành phố đều đã được huy động, nhưng bọn họ lại phát hiện hai người kia hoàn toàn không có giấy tờ gì chứng minh thân phận. Nghe nói người dân sống quanh đó thông báo, trước đó họ từng thấy hai người này ở cùng với bảy người khác, sau khi nghe xong, các ngươi có cảm thấy rất kinh hỉ không?

Mọi người nhất thời sắc mặt đại biến, trong đó còn có mấy người run bắn cả lên, chết thực ra không đáng sợ, cái đáng sợ thật sự là sắp phải chết mà không biết sẽ chết thế nào, việc này làm mọi người đều không thể chịu đựng nổi.

Trịnh Xá hít sâu một hơi, hắn nhìn Zero hỏi:
- Vậy đã lấy được súng lục chưa?

Zero không nói gì, lấy từ phía sau ra sáu khẩu súng lục, Trịnh Xá từ trong Nạp giới lấy ra sáu trăm viên linh loại đạn, hắn chăm chú nói:
- Đừng có bắn lung tung, ta không muốn trong khi tránh né quỷ quái còn phải tránh người bình thường truy kích, mặc dù giết đội viên sẽ bị trừ một ngàn điểm... nhưng ta cũng không ngại trói các ngươi ở chỗ tối tăm, ta nghĩ quỷ quái nói không chừng là thích loại người không thể phản kháng như vậy nhất.

Ba tên sinh viên vừa thấy súng lục lập tức hưng phấn không nói lên lời, bọn họ cầm súng đứng ngồi không yên. Ngược lại, Tề Đằng Nhất cầm một viên linh loại đạn lên quan sát cẩn thận, mất hơn nửa ngày hắn đột nhiên nói:
- Đây là đạn bạc bình thường sao? Nhưng phù văn trên mặt nhìn qua có vẻ rất giống giáp cốt văn và chữ tượng hình kết hợp lại, ách... Có lẽ là như vậy, nhìn rất giống nhau, nga, đúng rồi, ta nhớ rõ trên quan tài của một số ngôi mộ cũng từng thấy qua loại phù văn này.

Trịnh Xá vội tóm cổ tay hắn nói:
- Trên quan tài cùng từng thấy qua loại phù văn này? Thế là có ý gì? Có tác dụng gì? Đây là linh loại đạn hoán đổi từ Chủ Thần a, mặc dù giá cả rẻ nhất nhưng có thể công kích được linh hồn quỷ quái!

Tề Đằng Nhất gãi đầu nói:
Ta cũng không rõ phù văn này có tác dụng gì, dù sao ta cũng chỉ là chuyên viên giám định, không phải chuyên gia trộm mộ. Bất quá, ta từng nghe một vài nhân sỹ chuyên nghiệp có vô ý nói qua, tựa hồ phù văn này có công năng trừ tà, ngăn ngừa thi thể biến thành cương thi, trước đây ta vẫn tưởng đó chẳng qua chỉ là mê tín thời cổ đại thôi.

Trịnh Xá nhất thời trong lòng thất vọng, nhưng hai chữ trừ tà làm trong lòng hắn linh cơ máy động. Vội lấy ra một tấm bùa trong Nạp giới, hắn kinh hỉ nói:
- Thiếu chút nữa thì quên mất món này, đến đây, mỗi người lấy một tấm, loại hộ thân phù này khi có quỷ quái đến gần sẽ tự động bốc cháy, trong quá trình cháy, quỷ quái sẽ không thể công kích ngươi, đoạn thời gian này cũng đủ để ngươi chạy trốn hoặc gọi hỗ trợ, đến đây, mỗi người lấy một tấm.

Trương Kiệt và Chiêm Lam nhìn nhau, bọn họ vừa mừng vừa sợ lấy từ trong ba lô quân dụng ra mấy tấm bùa. Đây là hộ thân phù bọn họ đoái đổi sau khi bộ phim kịnh dị đầu tiên kết thúc, nhưng vì sau bộ phim kịnh dị thứ hai đã xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên bọn họ sau đó cơ bản đã quên mất sự tồn tại của chúng. Mặc dù cũng bỏ vào trong ba lô quân dụng, nhưng nếu không phải được Trịnh Xá nhắc nhở, bọn họ rất có thể sẽ quên mất còn có loại bùa hộ thân này. Không nghi ngờ gì, trong tình huống không biết quỷ quái sẽ kéo tới lúc nào như thế này, loại bùa hộ thân có công năng dự báo trước như vậy là hữu dụng nhất.

Trịnh Xá cười vỗ vỗ Tề Đằng Nhất nói:
- Đa tạ ngươi đã đề tỉnh a, nếu tại thế giới hiện thực cũng tồn tại phù văn có thể khắc chế quỷ quái, vậy sao trong thế giới kinh dị này lại không có thể có chứ? Những chùa miếu này không thể đều là để bày cho đẹp được? Ha ha ha, nói không chừng chúng ta còn có thể học được các loại cái gì đạo pháp chú ngữ đó, tại Chủ Thần không phải có hoán đổi loại công pháp này sao?

- Tốt! Chiều nay chúng ta sẽ đến chùa miếu... Tìm kiếm hy vọng có thể đánh bại chú oán!